Em chưa bao giờ nghĩ, em sẽ là một phần của Hà Nội trong anh. Hà Nội quá nhỏ bé so với những đất nước anh từng sinh sống, anh từng đi qua trong những chuyến công tác. Em lại càng mờ nhạt trong quãng thời gian anh tạm dừng chân ở Hà Nội. Anh có nhớ Hà Nội không anh?
Hà Nội ở trong anh, là gì?
Em thật sự tò mò. Một người Hà Nội nhưng sống quá ít ở Hà Nội, sẽ lưu giữ những điều gì về Hà Nội khi đi xa? Đôi khi em nghĩ, quãng thời gian anh sống ở Hà Nội, chẳng đủ để có điều gì níu giữ anh, ngoài gia đình. Gần như tất cả thời gian anh sống ở nước ngoài, những năm tháng dài đằng đẵng.
Em chưa bao giờ nghĩ, em sẽ là một phần của Hà Nội trong anh. Hà Nội quá nhỏ bé so với những đất nước anh từng sinh sống, anh từng đi qua trong những chuyến công tác. Em lại càng mờ nhạt trong quãng thời gian anh tạm dừng chân ở Hà Nội. Ta gặp nhau bao nhiêu lần? Có đủ đếm trong một bàn tay không nhỉ? Dường như em, anh và Hà Nội này chẳng có điểm chung, chẳng có kí ức. Hoặc quãng thời gian đó đã trôi đủ xa để mờ nhạt trong tâm trí em.
Hôm nay, trời Hà Nội đẹp lắm, em lại nhớ anh rồi. Vừa hay đoạn phim về anh cũng bắt đầu từ một mùa thu.
Mùa thu năm đấy, em còn chưa biết dùng một thỏi son. Em nhớ, em đã cuống cuồng đi mua một thỏi son trước giờ hẹn với anh. Giờ nhớ lại, hình như lần đó, em đã tô son quá đậm, lại còn lệch tông với chiếc váy em mặc. Chắc hẳn nhìn em ngố lắm. Nơi chúng ta gặp nhau cũng chỉ chọn bừa một quán cafe gần nơi anh làm việc. Kí ức ngày hôm đấy, gói gọn trong chiếc lá me vô duyên vô cớ vương trên tóc em. Anh đưa tay gạt chiếc lá, cũng lấy luôn cả trái tim em. Và em đã mang theo chút “hành lý” đó trong suốt 5 năm dài yêu anh, xa anh.
Dường như, thứ nhiều nhất giữa chúng ta, là những email em gửi cho anh. Những email gửi đi đều đặn, nhưng chưa từng được hồi âm. Anh vẫn đọc hết, em biết. Anh sẽ không hồi âm, em cũng hiểu. Thế mà em lại chẳng hề cảm thấy buồn phiền. Chúng ta cứ âm thầm mặc định rằng mọi thứ sẽ diễn ra theo cách lặng lẽ như vậy. Và đó cũng là cách e lưu giữ một Hà Nội trong anh.
Câu chuyện của chúng ta nhạt, anh nhỉ? Chỉ là những tháng, những ngày ở xa nhau đằng đẵng, nhớ về nhau, nghĩ về nhau trong lặng lẽ. Vừa hoài nghi, vừa tin tưởng.
Em chưa từng đếm những ngày xa anh, vì nó dài quá. Em lại không có một trí nhớ tốt, chắc hẳn đến giữa chừng cũng sẽ đếm sai, nhớ lộn. Em cũng thôi không nói nhớ anh nữa, vì “nhớ” không còn là cảm giác khi em nghĩ đến anh. Và thật ngạc nhiên, khi anh nói anh đã có một người ở bên cạnh, em cũng không thấy tim mình nhói lên. Em chỉ cười buồn và tự nói với mình “ừ, nên thế”.
Em là Hà Nội trong anh
Em vẫn ở Hà Nội nhỏ bé này, chỉ là không chờ đợi anh nữa. “Chờ anh” là một điều nặng nề lắm, mà phần nhiều gánh nặng đó lại đổ về phía anh.
Nhưng có phải vì không chờ đợi nhau bằng những lời hứa hẹn, thề thốt, cam kết mà ở cuối chặng đường dài đằng đằng đó, chúng ta lại nhìn thấy nhau và gặp lại nhau?
“Anh nhớ nhất điều gì khi xa Hà Nội?”
“Anh không nhớ điều gì cụ thể. Chỉ cần anh nghĩ về em thì Hà Nội đã ở đó. Hà Nội có em mà.”
Thế thì bây giờ em sẽ bắt đầu chờ anh về nhé. Người ta nói rằng “chờ đợi không đáng sợ, điều đáng sợ là không biết phải chờ đến khi nào”. Nhưng với em, con đường đó không còn đáng sợ nữa, vì em biết chắc chắn chúng ta sẽ gặp lại nhau, ở Hà Nội.
source https://bloganchoi.com/nho-ha-noi-vi-ha-noi-co-em/
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét